Advertisement

Main Ad

Hệ Thống Huyết Tộc - Chương 375

 


Chap 375 Dạ Quỷ

Đã đến giờ ăn trưa và Vorden hiện đang ở một mình trên băng ghế công viên, thư giãn và tự hỏi điều gì đang xảy ra gần đây. Làm thế nào mọi thứ xung quanh mọi người trở nên kỳ lạ hơn. Logan không bao giờ thực sự đi chơi nhiều và hầu hết thời gian trốn học. Logan có đặc quyền là một học viên VIP và chủ yếu sẽ ở trong phòng của mình. Vì vậy, Vorden hiểu điều đó.

Về phần các cô gái, cậu ấy cũng không thực sự đi chơi với họ nhiều, nhưng gần đây, cậu ấy thậm chí còn không gặp Layla, và bất cứ khi nào cậu ấy gặp Layla, cậu ấy nhận thấy rằng Cia đang dính vào cô ấy như keo. Cậu ấy ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng Vorden đang cảm thấy hơi cô đơn. Không có Fex và Peter, người duy nhất cậu đi chơi cùng là Quinn. Quinn gần đây đã bị ám ảnh bởi trò chơi như một người điên. Mỗi giây rảnh rỗi họ có, cậu ấy sẽ dành nó để chơi game, kể cả vào ban đêm.

Điều này khiến Vorden phải ở một mình.

"Mình tự hỏi mình nên làm gì cho mùa hè?" Vorden vừa nói vừa nhìn lên bầu trời xanh. "Mình ngạc nhiên là gia tộc đã không liên lạc với mình về vấn đề bảo vệ Quinn trước tình huống đó. Có lẽ họ chỉ đợi mình quay lại và nói cho mình biết. Ah, điều này không tốt cho sức khỏe tâm thần của mình."

"Cậu đang bảo chúng tôi." Raten nói trong đầu. "Đừng nghĩ đến việc quay trở lại, thực ra, đừng nhắc đến chuyện đó, cậu đã khiến Sil tức điên lên rồi, cậu ta bịt tai và lăn qua lăn lại nhanh hơn bao giờ hết. Cứ làm theo bất cứ điều gì Quinn đang làm. Cậu ấy là một đứa trẻ mồ côi, nhớ nhé. Nếu cậu ấy ở lại trường thì cứ ở với cậu ấy. Nếu cậu thực sự buồn chán, sao cậu không chăm sóc Sil và để tôi tiếp quản. "

Vorden nghĩ về nó một lúc. Đôi khi cậu cảm thấy tồi tệ với Raten. Lần duy nhất Vorden để Raten ra ngoài là khi Vorden cần Raten chiến đấu. Cậu ấy thường cố gắng giữ cho Raten không tiếp xúc với những người khác, nhưng dù sao ở đây cũng không có ai. Sil không bận tâm quá nhiều và chỉ thích ngồi một mình trong phòng tối.

"Được rồi." Vorden nói và sau đó cho phép Raten ngồi vào ghế và tiếp quản.

Ngay lập tức, Raten đứng dậy khỏi băng ghế của trường và bắt đầu quan sát xung quanh. Cậu ấy phát hiện ra ba nữ sinh, và cậu ấy đi về phía họ.

Trong khi đi, cậu vỗ vào vai một trong những cậu học viên.

“Dị năng hệ thổ hả, điều này sẽ rất hữu ích.”

Khi đến gần ba cô gái, cậu phát hiện ra mục tiêu của mình và nhấc tay lên. Cùng lúc với việc đó, một gốc cây bằng đất rất nhỏ đã được tạo ra. Chân của cô gái đã va vào nó khiến cô ấy bị ngã.

"Ách!" Cô ấy hét lên, nhưng ngay sau đó, cô ấy cảm thấy có ai đó đang tóm lấy mình bằng cả hai tay.

"Cậu có sao không? Cậu suýt ngã." Raten nói.

Khi cô ấy mở mắt ra, cô ấy nhận thấy mình đang bị giữ bởi một người đẹp tóc vàng, người không chỉ hoàn hảo về ngoại hình mà còn là một quý ông.

Vorden xem toàn bộ sự việc chỉ lắc đầu không ngừng. "Hai việc cậu ấy thích làm, đánh nhau và tán gái."

****

Sau khi ngày học kết thúc và Raten đã có được niềm vui của mình, họ quay trở lại và vào phòng ký túc xá. Họ phát hiện ra rằng Quinn một lần nữa đã không còn thấy nữa. Chắc Quinn bận chơi trò chơi. Cậu ấy biết Quinn đang cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn trước khi bị Ma cà rồng tấn công. Vì vậy cậu ấy không muốn làm phiền Quinn quá nhiều. Vì vậy, thay vào đó, Vorden quyết định sẽ đến thăm Logan. Có lẽ cậu ấy có thể biết thêm những gì Quinn đang nghĩ.

Mặc dù Quinn đã chơi trò chơi gần như cả ngày, nhưng hiện tại thì cậu không chơi và đó là bằng chứng ngoại phạm hiện tại của cậu đối với những người khác, nếu họ biết cậu ở đâu. Cậu đã đợi mặt trời lặn, và khi mặt trời lặn, cậu quyết định mặc trang phục và khẩu trang đầy đủ. Sử dụng Áo choàng bóng tối của mình, cậu trốn vào khu rừng bên cạnh, chờ đợi những tên con trai mà cậu đã nhìn thấy ngày hôm trước.

Những kẻ bắt nạt thường có một thói quen và một vị trí mà chúng sẽ chọn để làm việc gì đó. Mặc dù nó không quan trọng lắm ở ngôi trường này, vì ngay từ đầu các giáo viên đã không làm gì cả và Quinn sẽ sử dụng điều này để có lợi cho mình. Nếu họ không làm gì với những kẻ bắt nạt ngay từ đầu, thì ngay cả khi cậu chiến đấu với họ, nhà trường cũng không nên quan tâm đến những gì cậu làm. Hoặc ít nhất Quinn cũng hy vọng như vậy.

Cuối cùng, tiếng cười của những tên học viên hôm qua cũng vang lên, và đúng như dự đoán, họ đang đi xuống lối đi, hướng tới cửa hàng tiện lợi. Sau đó cả nhóm nhanh chóng đi đường vòng và mạo hiểm ra khỏi con đường và bắt đầu đi về phía công viên, phía đối diện với nơi Quinn đang ở. Quinn hiện đang trốn trong rừng bên cửa hàng tiện lợi. Vì có rất nhiều học viên đi ngang qua nó vào ban đêm, để ra vào thành phố.

Ở phía bên kia, chỉ có một cánh đồng rộng lớn cuối cùng dẫn đến phần kia của khu rừng. Tuy nhiên, Quinn không cần phải di chuyển. Ngay cả từ khoảng cách này, cậu cũng có thể nhìn thấy mọi thứ. Sau đó, khi cả nhóm đến tận bìa rừng, cuối cùng họ cũng dừng lại và hai gã học viên không còn vòng tay ôm lấy người ở giữa nữa.

"Mình đoán đã đến lúc mình xuất hiện." Quinn nói.

"Làm ơn, tại sao các người lại làm điều này với tôi." Cậu học viên ở giữa nói, nước mắt chảy dài. "Tôi thậm chí không có đủ credit để mua những thứ tôi cần vì các người tiếp tục lấy chúng từ tôi."

"Bill, bọn tao đang giúp mày, nhớ không. Việc thanh toán cho bọn tao sẽ ngăn những kẻ 'thực sự xấu' tiếp cận mày. Vì vậy, bây giờ, chỉ cần đưa tiền cho bọn tao trừ khi mày muốn lặp lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua." Một trong những gã học viên đã nói.

Bill bắt đầu nghĩ lại về ngày hôm qua cậu ta đã bị hành hạ như thế nào, cậu ta thực sự ghét cuộc sống của mình. Không chỉ ở trường quân sự, mà ngay cả trước đó mọi thứ đối với cậu ta như địa ngục. Cậu ta gần như bỏ cuộc; cậu ta không muốn sống nữa. Đó là cho đến khi người lạ kia tiếp cận cậu ta ngày hôm qua. Tiếng hét nhỏ và sự tức giận mà cậu ta cảm thấy khi nói rằng cậu ta muốn chúng biến mất cũng đủ để khiến cậu ta tiếp tục chỉ một chút nữa.

"Không." Bill nói. "Các người đánh tôi nếu tôi cho các người những gì các người muốn, và các người vẫn đánh tôi nếu tôi không. Ít nhất bằng cách này, tôi có thể giữ được các khoản credit của mình."

"Bill, Bill. Hãy xem mày đổi ý như thế nào." Gã học viên đặt tay xuống sàn. Đất từ ​​dưới đất trồi lên và tạo thành một cây gậy bóng chày trong tay hắn ta.

"Ráng chịu đựng nhé, ranh con." Gã học viên này vừa nói vừa đập thẳng vào mặt cậu học viên kia. Nhưng trước khi nó có thể tiếp cận cậu học viên, cây gậy đã bị vỡ thành nhiều mảnh và rơi xuống đất. Khi Bill mở mắt ra, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng phía sau, nhưng hai gã con trai phía trước lùi lại một chút, trông giống như họ đang nhìn một con quỷ.

Chiếc mặt nạ quỷ với hai con mắt đưa ra che đi gương mặt kẻ giấu mặt. “Làm ơn, hãy thông báo cho những cấp trên của các người đến đây vào ngày mai, điều đó sẽ giúp tôi tiết kiệm công sức tìm kiếm họ,” Quinn nói. Giọng nói của cậu đã bị thay đổi bởi chiếc mặt nạ và khiến nó trở nên trầm hơn và đầy đe dọa.

Gã học viên đứng bên cạnh vì hoảng sợ mà dậm chân, tạo ra một cây cột cho riêng mình. Nó di chuyển như một con rắn uốn cong đi thẳng đến chỗ Quinn, nhưng chỉ với một nắm đấm tay không, cậu đã đập tan cây cột thành từng mảnh.

Cậu chậm rãi bước đến chỗ hai người, nói vài lời cuối cùng. "Nếu các người dám chạm vào cậu nhóc này một lần nữa. Tôi sẽ trở lại."

Hai gã học viên dùng hết ý chí chống trả vì sợ hãi và chuẩn bị sử dụng dị năng của mình, nhưng không thấy gì cả, cả hai đột nhiên bị đánh bay ngược trong không khí, băng qua cánh đồng. Họ không thể thở được vì cú đánh, và bữa trưa hôm đó của họ đã trào ra khỏi miệng.

\ u003c        Học viên cấp 4 đã bị đánh bại           \ u003c

\ u003c        40 điểm exp                                       \ u003c

\ u003c        40 điểm exp                                       \ u003c

\ u003c        1040/51200                                       \ u003c

Điểm kinh nghiệm vẫn không đủ. Cậu nhìn về phía xa hai học viên vẫn còn nằm trên mặt đất. Cậu đang gặp khó khăn trong việc kiểm soát sức mạnh của mình và thực sự sẽ quá tay một chút. Nhìn chúng, cậu nghĩ về lựa chọn khác để tăng điểm exp. Nếu cậu giết họ như trước đó, cậu sẽ nhận được thêm 80 điểm kinh nghiệm cho cả hai người. Tuy nhiên, điều đó thật vô nghĩa. Nó không đáng để gặp rắc rối với một lượng điểm kinh nghiệm nhỏ như vậy.

Ngoài ra, không cần phải xóa ký ức của họ vì mọi thứ là một phần trong kế hoạch của Quinn.

Điều mà Quinn thực sự hy vọng là giết hai con chim bằng một viên đá. Đầu tiên là giúp đỡ những người liên tục bị bắt nạt trong trường. Có lẽ cậu không thể thay đổi toàn bộ thế giới, nhưng cậu có thể bắt đầu bằng việc thay đổi trường học. Lý do thứ hai, như những kẻ này nói, thường có một chuỗi mệnh lệnh được đặt ga cho những nhóm bắt nạt này và cậu hy vọng sẽ thu hút được sự chú ý của họ.

Khi tiến lên bậc thang, cậu sẽ phải đối mặt với những đối thủ mạnh hơn mà cuối cùng sẽ cho cậu nhiều điểm kinh nghiệm hơn.

"Cảm ơn cậu." Bill nói, nhưng trong giây tiếp theo, người lạ biến mất hoàn toàn, quá nhanh để người đó nghe thấy lời cậu ta nói.

Kể từ ngày này trở đi, Quinn tiếp tục thực hiện các cuộc tấn công vì công lý vào ban đêm của mình. Cậu sẽ tìm kiếm các mục tiêu tiềm năng và sau đó khi đêm đến, cậu sẽ ngăn chặn các nạn nhân bắt nạt và kiếm điểm kinh nghiệm từ việc đó.

Đúng như dự đoán, kế hoạch của cậu đã thành công tốt đẹp. Những năm nhất mạnh mẽ hơn và mạnh mẽ hơn đang phải đối mặt với cậu và kinh nghiệm của cậu đang tăng đều đặn trong quá trình này.

Cho đến nay, người cao nhất mà Quinn phải đối mặt là học viên năm nhất cấp sáu. Ngay cả khi chiến đấu với gã, Quinn không một lần phải sử dụng bất kỳ kỹ năng điều khiển máu của mình. Cậu chỉ sử dụng tốc độ, sức mạnh và thể lực của mình. Với sức bền của cậu đã tăng lên bao nhiêu, thì cậu có thể thực hiện Flash step tăng lên bấy nhiêu . Gần như né tránh mọi thứ.

Đơn giản là cậu quá nhanh và quá mạnh so với dị năng của họ.

Cuối cùng, tin đồn về Dạ quỷ sẽ tấn công mọi người bắt đầu lan truyền khắp nơi. Hiệu quả thậm chí còn tốt hơn cậu nghĩ. Những kẻ bắt nạt cấp thấp đã quá sợ hãi khi chạm vào các cấp độ thấp hơn nữa. Vì sợ rằng Dạ quỷ sẽ đến tấn công họ.

Điều mà Quinn không biết là điều này có ảnh hưởng như thế nào đến toàn trường, kể cả những người đứng đầu. Hiện tại, vài năm thứ hai đang ở trong văn phòng của Duke. Chính xác là mười người trong số họ, mỗi người đến từ một lớp.

"Báo cáo đi!" Duke nói.

Người đầu tiên trong hàng không nói gì, vì cậu ta rất lo lắng về câu trả lời của mình.

"3000 credit, thưa ngài."

Đột nhiên, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Duke thay đổi.

"Cậu nói 3000, 3000!" Ông ta hét lên. "Cậu đã chiếm một phần làm của riêng!"

"Không phải vậy." Học viên năm thứ hai đáp. "Đó là Dạ quỷ, hắn đang ngăn cản chúng ta làm việc đó."

"Dạ quỷ?" Duke bắt đầu nhìn cậu học viên chằm chằm và từ từ tiến về phía cậu ta. Cậu học viên lúc này đang run rẩy trong lòng, nhưng may mắn là những người khác đã lên tiếng trước khi ông ta kịp làm gì.

"Thưa ngài, trước khi ngài trừng phạt cậu ta, thì nghe chúng tôi nói, đúng là chúng tôi đều có số lượng tương tự nhau. Dạ quỷ này đã cản trở rất nhiều đến công việc kiếm credit của chúng tôi. Tất cả những năm nhất đều sợ hắn."

"Được rồi, vậy nếu tôi loại bỏ Dạ quỷ này cho các cậu thì tất cả sẽ trở lại bình thường, đúng không?" Duke nói, khi tất cả đều gật đầu đáp lại. "Được rồi, hãy lột mặt nạ của hắn và xem Dạ quỷ này nghĩ hắn là cái quái gì. Dám cản trở công việc của tôi."

*****

 

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

 

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

 

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

 

++++++

 

 


Đăng nhận xét

0 Nhận xét