Chương 374 Một Cách Để
Thăng Cấp
Thông báo đã đến như
một bất ngờ đối với cậu; hệ thống đã không nói gì về giới hạn trước đây, và bây
giờ đột nhiên thông báo này xuất hiện. Nhưng Quinn có nhớ rằng hệ thống thường
nói rằng nó không tự tạo ra hệ thống. Vì vậy, có một số điều ngay cả cậu cũng
không biết, và đây có thể chỉ là một trong số đó.
Tuy nhiên, không muốn
lãng phí thêm thời gian, Quinn quyết định tiếp tục gói máu tiếp theo. Ngay cả
khi cậu đã tăng tối đa một, không có nghĩa là cậu đã tăng tối đa những người
khác.
Sau khi uống thứ mà họ
có nhóm máu B, thông báo tương tự lại xuất hiện.
\ u003c Đạt được 40 điểm Nhanh nhẹn. \ u003c
Tiếp tục, Quinn tiếp
tục theo cách này, lấy một lượng máu nhỏ từ mỗi túi cho đến khi tất cả các chỉ
số của cậu đều đạt đến đỉnh.
\ u003c Sức mạnh 40 \ u003c
\ u003c Nhanh nhẹn 40 \ u003c
\ u003c Thể lực 40 \ u003c
\ u003c Quyến rũ 40 \ u003c
Các chỉ số của cậu
trước đây vào khoảng 20 và bây giờ, chúng không chỉ vượt qua mức 30 khi cậu cảm
thấy sức mạnh tăng lên đáng kể; chúng thậm chí đã lên đến bốn mươi. Toàn bộ cơ
thể cậu cảm thấy khác biệt, cậu cảm thấy như một người hoàn toàn mới. Tế bào của
cậu đang rung lên vì phấn khích và sự gia tăng sức mạnh của cậu gây ra cảm giác
nghiện và hào hứng.
Cậu không biết điều
gì đang đến với mình, nhưng cậu cảm thấy mình cần phải loại bỏ tất cả năng lượng
dư thừa ngay lúc này bằng cách nào đó. Nhưng lúc này, cậu đang ở bệnh viện. Nếu
cậu làm bất cứ điều gì quá đáng, họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
"Quinn, bạn cần
bình tĩnh lại đi. Bạn đã uống quá nhiều loại máu rồi. Cảm giác gấp gáp mà bạn
đang cảm thấy lúc này, chính là cơn nghiện!"
Hệ thống khẩn trương
nói.
Nhưng nghe ông ấy và
làm những gì hệ thống nói là những điều quá khác nhau. Cậu có thể nghe thấy nhịp
tim của những con người đang đi cạnh cửa, và máu đang chảy trong huyết quản của
họ. Tất cả những gì cậu muốn làm là mở tung cánh cửa và tiếp tục bữa tiệc của
mình.
“Tôi làm… gì?” Quinn
vừa nghĩ vừa thở hổn hển.
Sau đó, một ý nghĩ chợt
đến với cậu, có một việc gì đó cậu làm mỗi sáng dường như giúp cậu thư giãn, và
nó cũng sẽ giúp cậu thu thập năng lượng của mình. Quinn nhanh chóng ngồi xuống
sàn nhà lạnh giá và nhắm mắt lại. Cậu bắt đầu thu thập năng lượng đang hoành
hành bên trong cơ thể mình. Cậu tập trung và bắt đầu nghĩ đến quả cầu nhỏ.
Thông thường, khi
nhìn vào bên trong bản thân, năng lượng mà cậu có thể nhìn thấy gần như có màu
trắng và có kích thước chỉ bằng một quả bóng tennis, nhưng hiện tại nó đã nở ra
to như một quả bóng rổ và bị nhuộm đỏ.
“Đây chắc hẵn là năng
lượng từ máu. Nó trở nên điên cuồng trên toàn bộ cơ thể của mình.”
Cố gắng hết sức, cậu
cố gắng tập trung và làm công việc quen thuộc hàng ngày. Nhưng năng lượng đỏ
hoang dã hơn rất nhiều so với năng lượng trắng và nó khiến Quinn phải tập trung
cực độ. Ngay cả trong căn phòng lạnh lẽo mà cậu đang ở hiện tại, cơ thể cậu vẫn
đang đổ mồ hôi dày đặc vì tập trung.
Sau một vài phút trôi
qua, năng lượng trắng và năng lượng đỏ bắt đầu kết hợp. Có vẻ như hai nguồn
năng lượng đang hoạt động cùng nhau một cách hài hòa, chậm rãi nhưng ổn định,
thay vì chống lại nhau.
Quinn không biết điều
này có nghĩa là gì. Cậu đã thử di chuyển năng lượng xung quanh cơ thể mình, và
nó có cảm giác tương tự như khi cậu thi triển kỹ năng máu của mình, nhưng đồng
thời lại khác. Cậu thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ít nhất thì
cơn nghiện và sự phấn khích mà cậu cảm thấy đã biến mất.
Nhìn vào năng lượng
và tập trung chúng lại với nhau, năng lượng màu đỏ trộn lẫn với màu trắng vẫn
còn đó. Khi gặp lại Leo, cậu sẽ phải hỏi thầy ấy điều này có nghĩa là gì.
Khi mọi thứ đã ổn định,
Quinn đưa một ngón tay cái lên với con nhện ở góc đang che một trong những chiếc
máy quay. Sau đó, con nhện có thể thông báo cho Logan những gì cậu ấy cần làm.
Logan rời khỏi sảnh và ngay sau khi cậu ấy làm vậy, và tất cả các đèn một lần nữa
tắt.
Cậu tiếp tục đi ra khỏi
bệnh viện và đi xuống con đường dẫn trở lại trường học. Cuối cùng thì cậu cũng
đến được công viên và cửa hàng tiện lợi cách trường học không quá xa.
"Quinn, Quinn
... cậu có ở đó không?" Logan thì thầm.
Đột nhiên, bên cạnh Logan,
Quinn xuất hiện và khiến Logan giật mình quay lại khi nghe thấy giọng nói của cậu.
"Tớ ở ngay
đây." Quinn nói.
"Cậu có cần phải
làm thế không!" Logan hét lên trong khi vẫn giữ giọng xuống. "Mọi thứ
đã diễn ra theo đúng kế hoạch chứ?"
“Không hoàn toàn theo
kế hoạch, nhưng tớ đã có được thứ mình cần,” Quinn trả lời. Vẫn còn cơ hội để
tăng chỉ số của cậu trong tương lai và có lẽ khi cậu tiến hóa, họ có thể quay
trở lại.
Khi cả hai tiếp tục
đi trên con đường và quay trở lại trường học, Quinn quyết định rằng tốt nhất là
nên hỏi hệ thống về chỉ số của mình.
"Thành thật mà
nói, tôi không biết có giới hạn, nhưng tất nhiên tôi luôn đoán sẽ có một giới hạn."
Hệ thống trả lời. "Nhưng tôi vẫn ngạc nhiên rằng bạn đã có thể phát triển
đến mức này. Tôi nghĩ bạn sẽ đạt đến giới hạn sớm hơn nhiều."
"Ý ông là
gì?" Quinn hỏi.
"Hãy nghĩ về nó
theo cách này. Hãy giả vờ như thể mọi người đều có một hệ thống giống như bạn.
Tôi dựa trên tất cả những con số này trong nghiên cứu của mình. Nếu một người
bình thường có sức mạnh mà không qua đào tạo gì cũng vào khoảng 5. Sau đó, một
con người được rèn luyện sẽ vào khoảng 10. Tất nhiên, không phải tất cả các chỉ
số của họ đều ở mức 10 nhưng chúng ta hãy giả sử nó như vậy. "
"Một Ma cà rồng
tiêu chuẩn sẽ rơi vào khoảng 20. Sau đó, chúng ta có những ma cà rồng có kỹ
năng, những người không hoàn toàn ở cấp độ Quý tộc như Fex và có chỉ số của họ cao
hơn 20, có thể là 25. Vậy thì một Ma cà rồng Quý tộc sơ cấp sẽ ở khoảng 30. Đối
với một người chỉ ở cấp độ ma cà rồng, bạn cực kỳ giỏi rồi.”
"Tất cả điều này
là do chỉ số mà bạn có khi hấp thụ các loại máu khác nhau mà các Ma cà rồng
khác không có. Bây giờ tôi sẽ không nói rằng chưa bao giờ có Ma cà rồng nào mạnh
như bạn trước khi tiến hóa sang giai đoạn tiếp theo, nhưng đó là rất hiếm và
thường mất nhiều năm. Nếu có ai đó phát hiện tài năng và mọi thứ bạn đã học được
đều trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không ai tin điều đó.”
"Sẽ có hàng loạt
ma cà rồng xếp hàng hỏi tôi rằng tôi đã làm như thế nào!"
Hệ thống tiếp tục nói
tiếp. "Xin lỗi, hiễn nhiên điều này xảy ra nếu là trong quá khứ."
"Còn thủ lĩnh Ma
cà rồng thì sao, họ ở cấp bậc của Chúa tể Ma cà rồng đúng không? Tôi vẫn ở gần
họ chứ?" Quinn hỏi.
Hệ thống quyết định
giữ im lặng, theo một cách nào đó, bản thân nó đã là một câu trả lời.
"Mình đã nghĩ rất
nhiều, mình vẫn cần phải mạnh hơn, nhưng bây giờ mình đã đạt giới hạn cho đến
khi mình có thể thăng cấp."
Vấn đề bây giờ là làm
thế nào? Cách duy nhất để đạt được điểm kinh nghiệm vào lúc này là thực hiện
các nhiệm vụ hàng ngày, làm theo cách này thì cậu nhận được điểm kinh nghiệm ít
nhất và không thay đổi kể từ lần đầu tiên cậu trở thành Ma cà rồng. Việc hoàn
thành chúng đã trở thành một thói quen hàng ngày đối với cậu, vì vậy cậu thậm
chí chưa bao giờ nghĩ về chúng.
Cách thứ hai là những
gì cậu đã làm bằng cách chơi trò chơi. Vấn đề với điều này là trò chơi chỉ cho cậu
một nửa số điểm kinh nghiệm, cậu sẽ nhận được nếu cậu chiến đấu với họ trong cuộc
sống thực. Đó là một vấn đề nghiêm trọng, và thậm chí rất khó nhằn, cậu sẽ phải
mất một thời gian dài để thăng cấp.
Và khi cậu tham gia
trò chơi với Nate, nhiệm vụ thăng cấp tức thì chưa bao giờ xuất hiện. Nó cũng
không xuất hiện lần đầu tiên cả hai chiến đấu trong trò chơi. Điều đó cho thấy
rằng hệ thống sẽ không cho cậu điểm kinh nghiệm mà cậu cần ngay cả khi cậu đánh
bại Nate.
Sự tuyệt vọng bắt đầu
ập đến với Quinn, và cậu thực sự đang cố gắng vắt óc suy nghĩ về bất kỳ giải pháp
nào khả thi.
Trước khi cậu nhận
ra, Logan và cậu đã ở bên trong trường.
"Được rồi Quinn,
tớ về phòng đây." Logan nói. "Tớ vẫn còn rất nhiều việc phải làm cho
chuyến đi của chúng ta."
Ngay cả Logan cũng
đang làm việc chăm chỉ vào nửa đêm cho cuộc hành trình của họ. Quinn cần phải
làm gì đó. Cậu bắt đầu đi qua hành lang và đang quay trở lại phòng của mình thì
cậu phát hiện một học viên đang thu mình lại và trong một góc bên ngoài một
trong những căn phòng.
Khi nhìn kỹ hơn,
Quinn nhận ra đó chính là cậu học viên mà cậu đã gặp với hai người kia trước
đó. Tóc cậu ta ướt đẫm, khuôn mặt đầy vết bầm tím và đôi mắt sưng húp vì nước mắt.
Cậu ta nhìn lên khi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó bước qua.
Cảnh tượng nhắc nhở
Quinn về những gì đã xảy ra với Peter vào lần đó, và có vẻ như nó cũng đang xảy
ra với những người khác. Cúi xuống, Quinn và cậu ta lúc này đang nhìn nhau.
"Cậu có ổn
không?" Quinn hỏi.
Cậu học viên tiếp tục
nức nở, nhưng cậu ta vẫn đưa ra câu trả lời khi làm như vậy.
"Tôi .. tôi
không muốn ... đi ... quay lại ... đó." Cậu ta nói. "Họ sẽ lại đánh
tôi. Mỗi ... mỗi ngày."
Quinn có thể cảm nhận
được nỗi đau trong mắt cậu ta và qua lời nói của cậu ta. Cậu có thể cảm nhận được
điều đó không chỉ bởi vì nhìn thấy tình huống trước mắt, mà còn bởi vì chính cậu
đã trải qua nó. Không phải ai cũng mạnh mẽ như cậu khi cậu bị bắt nạt. Những
người khác nhau xử lý nó theo cách khác nhau, và học viên ở đây có vẻ như cậu
ta đã tới điểm giới hạn chịu đựng của mình. Có lẽ Peter trong quá khứ cũng vậy,
nếu Quinn không làm gì cả.
Nhìn cậu học viên, cậu
cần phải làm gì đó. Và tại thời điểm đó, một cái gì đó nhấp nháy trong đầu cậu,
điều này sẽ cho phép cậu có thêm kinh nghiệm.
"Cậu có ước những
người đó sẽ biến mất? Cậu có muốn họ không bao giờ chạm vào cậu nữa
không?" Quinn hỏi.
Cậu học viên vẫn im lặng
vì không biết Quinn tính làm gì.
"Tôi đang hỏi cậu,
cậu có muốn họ cút đi không?"
Nắm chặt tay, cậu học
viên hét lên. "Tất nhiên là có! Tôi muốn chúng vĩnh viễn ra khỏi cuộc đời
tôi."
Đứng dậy, Quinn đi dọc
hành lang về phòng và nở một nụ cười trên môi khi nói.
"Vậy thì tôi sẽ
ban cho cậu điều ước đó."
****
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui
lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++
0 Nhận xét