Chương
4: Không Tồn Tại Mối Ràng Buộc Gia Đình
“Chờ chút, có lẽ mình hơi quá phấn khích ở
đây,” Gustav ngồi xuống và chống cằm lần nữa, “Ý mình là nếu tất cả chỉ là tồn
tại trong đầu mình thì sao,” Cậu đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của mình.
“Làm cách nào để xác nhận rằng mọi thứ mình
đang thấy ở đây là thật? Mình có thể thử sử dụng những kỹ năng và dị năng này
không? Nếu chuyện này là thật thì không phải là quá tốt khi nó trở thành sự thật
sao? " Cậu hỏi với một giọng đầy nghi ngờ.
[Để sử dụng kỹ năng đã mở khóa, hãy gọi tên kỹ
năng trong tâm trí ngài trong khi thêm kích hoạt vào phía sau hoặc phía trước]
Một
thông báo xuất hiện trong tầm nhìn của cậu phía trên bảng kỹ năng và dị năng.
Cậu
đọc nó ra và mắt cậu nheo lại, "Kích hoạt ... mình nên thử kỹ năng nào trước?"
Gustav muốn biết liệu tâm trí cậu có đang giở trò lừa gạt với cậu hay không nên
cậu muốn xác nhận tính xác thực của cái gọi là hệ thống càng sớm càng tốt.
Cậu
nhìn chằm chằm vào bảng kỹ năng và dị năng một lần nữa.
*****
[Kỹ năng và dị năng]
Nhanh
nhẹn - Cấp độ 1
Tự
phục hồi - Cấp độ 1
Biến
hình - Cấp độ 1
Miễn
dịch độc tố - Cấp độ 1
Tái
tạo - Cấp độ 1
Thu
nhận huyết mạch - Cấp độ 1
*****
Tầm
mắt của cậu lướt qua nó và sau một lúc cậu nhận thấy rằng chỉ có nhanh nhẹn sẽ
là một kỹ năng hợp lý để thử xác nhận.
Gustav
đứng dậy và đi về phía cánh cửa đối diện.
Khi
kiểm tra kỹ hơn căn phòng, thực sự không có gì được tìm thấy ngoại trừ cái bồn tắm được đặt ở giữa và một chiếc tủ nhỏ đặt ở góc phía đông.
“Đóng giao diện hệ thống!” sau khi cậu gọi tên
bảng điều khiển đóng lại và các từ và ký tự biến mất.
Cậu
đã quyết định sẽ thử kích hoạt kỹ năng tăng tốc ra ngoài.
Gustav
đi qua cửa và đến trước một lối đi nhỏ dẫn đến phòng khách.
“Endric, mẹ tin tưởng rằng hôm nay con sẽ làm
tốt”, một giọng nữ nhẹ nhàng đầy dịu dàng vang lên phía trước, “Theo những gì mẹ
nghe được, những thanh tra đó sẽ trao học bổng cho học viện MBO”.
“Vâng thưa mẹ, con sẽ làm mẹ tự hào,” Một giọng
nam nhỏ giọng đáp, “Những thanh tra đó mắt mù nếu không để ý đến con vì con là hỗn
huyết cao cấp nhất toàn trường,” Giọng nam đó tự hào.
“Con trai ngoan,” Cô gái trả lời, “Bây giờ để mẹ
đưa con đi học,” Vừa dứt lời Gustav đã xuất hiện trong phòng khách.
Đó
là một phòng khách nhỏ nhưng có cấu trúc tốt. Các bức tường được ốp bằng gạch
màu xanh dương hơi phát sáng. Ghế sofa màu xanh lá cây được sắp xếp theo định dạng
‘L’ và một tủ phía sau vài feet. Trên tủ là một quả cầu tròn chiếu một hình ảnh
cao bảy feet ở dạng ảnh ba chiều. Đây là hình ảnh của ba người.
Một
người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức với mái tóc vàng xám, một người
phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi mái tóc dài màu nâu thể thao, và một chàng trai trẻ
trông giống Gustav, cậu ta có mái tóc đen xoăn rất đẹp.
Người
phụ nữ đang nói trước đó đang đứng ở ngưỡng cửa và bên cạnh bà ta là một đứa trẻ
cao 1.5m mặc đồng phục học sinh màu hạt dẻ giống như Gustav.
Khuôn
mặt của họ giống với người phụ nữ và cậu bé trong hình ảnh ba chiều.
Đây
là Mẹ và em trai của Gustav. Họ quay lại và nhận thấy Gustav đang đi tới từ
hành lang.
“Đi thôi,” Họ hoàn toàn phớt lờ cậu khi người
mẹ vừa đẩy cửa vừa nói, “Hnm,” Endric gật đầu.
"Mẹ
cũng không đưa con đến trường sao?" Gustav nhanh chóng hỏi trước khi họ bước
ra.
Mẹ
cậu dừng bước và quay lại nhìn cậu với ánh mắt kinh miệt, “Tôi đã bảo cậu đừng
gọi tôi như vậy nữa! Tôi không phải là mẹ của cậu! Tôi chỉ có một đứa con trai
duy nhất và cậu ấy đang ở ngay đây! ” Bà ấy nói trong khi xoa tóc Endric,
"Cậu chỉ là một gánh nặng, không có mang lại bất kỳ ích lợi nào hết!"
Bà ấy nói một cách gay gắt.
“Anh nên mừng vì mẹ và cha tôi đã cho phép anh
ở lại ngôi nhà này và vẫn đóng học phí cho anh mặc dù nó thật lãng phí!” Endric
nói thêm.
"Ta
không biết làm thế nào mà ta và Liam lại tạo ra một sinh vật vô dụng như ngươi!"
Mẹ anh lại lên tiếng.
Gustav
chán nản nhìn xuống khi họ chế nhạo cậu. Cậu đã quá quen với điều này nhưng vẫn
cảm thấy thật tệ bất cứ khi nào cậu nghe thấy họ nói như vậy với mình.
Cậu
có thể chịu đựng được nếu thế giới đối xử với cậu như vậy, nhưng khi đó là từ những
người được cho là gia đình của mình, nó đau đớn theo một cách không thể giải
thích được.
Cậu
không thể đổ lỗi cho người em trai của mình vì cái xã hội mà em ấy sinh ra đã
hình thành nên tính cách của em ấy.
“Thứ rác rưởi như anh xứng đáng đi bộ đến trường,”
Endric nói và quay lại trong khi kéo tay mẹ mình.
Rầm!
Cánh
cửa bị đóng sập lại sau khi họ bước qua nó, để lại Gustav thẫn thờ tủi thân khi
đứng ở vị trí cũ trong nhiều giây.
Cậu
nhớ khi Endric lên năm, họ sẽ chơi bên ngoài rất nhiều và lúc đó cậu em trai của
cậu rất ấm áp, dễ thương và cũng rất vui tươi.
Có
lần Endric bị thương khi họ chơi trò trốn tìm. Gustav bị đổ lỗi cho chấn thương
và nhận hơn hai trăm đòn roi từ đòn roi của cha họ. Cậu không bao giờ có thể quên được ngày hôm
đó, mông chảy máu và cầu xin sự tha thứ nhưng cha cậu không nghe, “ĐỒ RÁC RƯỞI!
MÀY MUỐN GIẾT ĐỨA CON HỮU ÍCH CỦA TAO SAO! ” Đang bị đòn roi, mẹ cậu từ bên cạnh
hét lên. Nó chỉ là một vết bầm nhỏ sẽ lành trong vài giờ nhưng họ đánh cậu như
thể cậu đã phạm tội ác nghiệt. Trong thời đại này, ngay cả khi một người bị mất
một cánh tay, nó có thể được nối lại, đừng nói đến một vết bầm nhỏ.
Gustav
nhớ lại khi Endric lên tám cùng thời điểm đó, thái độ của em ấy đối với cậu đã
trở nên giống như những người trong xã hội. Endric sử dụng dị năng huyết mạch của
mình để tấn công Gustav, khiến cậu bị một vết thương dài 7 inch đẫm máu trên
lưng.
Cũng
chính cha mẹ, người đã đánh anh thật nặng sau khi khiến Endric bị thương nhẹ
vào hai năm trước, đã cười và khen ngợi Endric vì đã nâng cao việc thông thạo sử
dụng dị năng huyết thống của mình. Gustav vẫn còn một vết sẹo đẫm máu trên lưng
cho đến tận ngày nay vì không có ai chăm sóc cậu.
Sau
khi đứng ở vị trí cũ một lúc, Gustav cuối cùng cũng bắt đầu đi lại, "Mình mong
đợi điều gì, mình đã không làm điều này trong một thời gian dài phải
không?" Cậu cười một cách chán nản và bước ra khỏi cửa, “Thanh tra của HBO
sẽ đến hôm nay? Mình phải đến trường đúng giờ! ” Gustav nói với vẻ hào hứng khi
chạy đi.
Tại
thời điểm này, cậu thậm chí đã quên mất những kỹ năng và dị năng mà cậu sắp thử
nghiệm. Ưu tiên của cậu lúc này là đến trường càng sớm càng tốt vì hôm nay những
thanh tra đó sẽ đến thăm trường của họ, sau khi kiểm tra những học sinh ở khu vực
trường trung học cơ sở là nơi học của em trai cậu, họ chắc chắn sẽ đến thăm trường
trung học sau đó.
Trên
đường phố, người ta có thể thấy Gustav chạy như một kẻ điên và đổ mồ hôi như một
tên tội phạm sắp bị xét xử vì một vụ án giết người.
Đây
là con đường thứ ba mươi tư của Thành phố Plankton. Đó là một khu thương mại ở
rìa thành phố nên hầu như chỉ có các tòa nhà thấp nhưng hầu hết các tòa nhà đều
có hình dạng giống như hình bát giác và mang phong cách khoa học viễn tưởng.
Vài cái trong số chúng thậm chí có thể biến đổi hình dạng của mình và cũng có
thể cắm xuống đất nếu chủ sở hữu muốn.
Khi
Gustav tiến xa hơn, cậu đang tiến gần đến khu vực các tòa nhà cao tầng. Những
chiếc xe di chuyển trong không khí có thể được nhìn thấy phía trước mang lại một
tầm nhìn tuyệt đẹp nhưng điều này đã quá phổ biến đối với những người như
Gustav sinh ra ở thời đại này.
Thành
phố Plankton là một trong sáu thành phố có công nghệ tiên tiến nhất trên thế giới
ra đời sau sự suy tàn của người Slarkov. Có thể nhìn thấy những tòa nhà cao lớn
và đẹp mê hồn mang lại cảm giác khoa học viễn tưởng. Một số tòa nhà được gắng
các video khắp nơi, hiển thị quảng cáo và những việc khác nhau trong khu vực
các tòa nhà kinh doanh. Một cái cụ thể ở phía trước có hình dạng giống như một
bình nón úp ngược và trên thân của tòa nhà, chiếu quảng cáo cho một sản phẩm y
tế mới. Một người phụ nữ năng động tuổi trẻ với mái tóc xanh, mặc trang phục y
tế vừa nói vừa cầm một cái chai màu đỏ kích thước ba inch.
“Chúng tôi tại Foton Lab đã tạo ra một loại giải
pháp cấp A mới để giúp tăng cường huyết mạch…”
Âm
thanh truyền vào tai Gustav khi cậu băng qua đường nhưng cậu vẫn không để ý và
tiếp tục chạy.
Cậu
mỉm cười khi nhìn về phía trước và thấy một vòng tròn màu xanh phát sáng trên lối
đi, sát đường.
Những
người trên lối đi có thể được nhìn thấy đang đi vào vòng tròn ánh sáng màu xanh
lam và ngay lập tức họ vào trong, và biến mất.
Vòng
tròn đủ lớn để chứa hơn năm mươi người, vì vậy những người trên đường đi bộ đi
vào mà không cần giảm tốc độ hoặc dừng lại vì số lượng người đi bộ không nhiều.
“Sau
đó, mình chỉ cần đi qua hai vòng tròn dịch chuyển nữa trước khi đến trường,”
Gustav lẩm bẩm khi bước vào vòng tròn.
Đây
là một vòng tròn dịch chuyển nằm ở các khu vực khác nhau của thành phố để dễ
dàng di chuyển. Chiếc vòng tròn đặc biệt này dành cho người đi bộ và nó đã dẫn
đến một địa điểm khác trong thành phố. Nó tiết kiệm được khoảng hai giờ đi bộ
vì thành phố rất rộng lớn.
Miễn
là con số lên đến mười và không có người nào khác ở trong vòng bảy feet, những
người bên trong sẽ ngay lập tức được dịch chuyển.
Khi
Gustav tiến vào, số người trong đó khoảng ba mươi người. Một người đàn ông khác
trong bộ đồ công sở bước vào và đứng bên cạnh cậu. Khi có thêm nhiều người
trong vòng bảy feet trở vào, có thể thấy khuôn mặt của người đàn ông co giật vì
khó chịu và sau vài giây nữa, anh ta rời đi và đến đứng bên cạnh một người phụ
nữ.
“Hmm?” Gustav tự hỏi về lý do cho hành vi kỳ lạ
của người đàn ông nhưng cuối cùng cậu cũng nhận ra.
“Ekk! Mình đã không tắm hôm nay,” Do sự ngu ngốc
của mình, cậu thốt lên thành tiếng và những người còn lại trong vòng tròn dịch
chuyển quay lại nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ kinh tởm.
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương
mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm
ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++
0 Nhận xét