Chương 51: Nhiệm Vụ Hàng
Ngày Chưa Hoàn Thành
Cậu đã nghiên cứu về
các sinh vật lai từ đêm hôm trước. Cậu vẫn tự hỏi làm thế nào những sinh vật
như vậy tồn tại trên trái đất và cậu mới vừa bắt gặp một sinh vật sau mười sáu
năm của cuộc đời mình.
Cậu đã phát hiện ra rằng
huyết lang mà cậu đánh bại là một sinh vật lai cấp 2 có thể so sánh với hạng
Zulu bậc ba.
Gustav đã phát hiện
ra rằng không phải tất cả các sinh vật lai đều là loại đơn giản chỉ muốn tấn
công các nền văn minh của loài người. Cậu cũng phát hiện ra rằng một số sinh vật
lai là những hỗn huyết mang một loại huyết mạch khi đánh thức chúng, sẽ biến họ
thành quái thú. Một số sinh vật lai trông hoàn toàn khác với bất kỳ loài động vật
nào từng tồn tại trên trái đất trong khi những con khác trông tương tự nhưng
khá quái dị.
“Chờ đã, có thể đổi
cơ thể của các sinh vật lai lấy tiền không? Gustav hiện đang nhìn chằm chằm vào một bài
báo trên web hiển thị thông tin này.
Nó nói rằng; cơ thể của
các sinh vật lai có thể được đổi lấy tiền trong các phòng thí nghiệm.
Các phòng thí nghiệm
đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu về khía cạnh đó.
Tùy thuộc vào loại
sinh vật lai và cấp độ của chúng mà có thể kiếm được khoản tiền khá hời.
Gustav tiếp tục
nghiên cứu của mình, liếc từ hình chiếu này sang hình chiếu khác trước khi tiếng
gõ cửa vang lên.
Gustav đứng dậy và đi
xem thử.
Trước sự ngạc nhiên của
cậu, đó là Angy.
Cô ấy mặc một chiếc
váy ngắn màu xanh lá cây. Chiếc váy có họa tiết hoa màu xanh lam khiến cô ấy
trông đặc biệt dễ thương. Đôi đồng tử màu bạc xinh đẹp pha chút hồng của cô ấy
đã tăng thêm vẻ độc đáo cho vẻ ngoài của cô ấy, đặc biệt là với nụ cười ấm áp
trên khuôn mặt.
“Xin chào Gustav,”
Angy vẫy tay ngay sau khi Gustav mở cửa.
"Này, cậu cần gì
sao?" Gustav hỏi ngay sau khi nhận ra là cô ấy.
Cậu không muốn lãng
phí thời gian để có thể quay lại nghiên cứu của mình.
“À, mẹ tôi đã bảo tôi
mời cậu đi ăn tối,” Angy nói trong khi dùng ngón trỏ phải xoay tóc với một biểu
hiện ngượng ngùng rõ ràng.
"Bữa ăn tối?"
Gustav lộ rõ vẻ bối rối trước khi đóng sầm cửa với Angy khi bước vào căn hộ của
mình.
Angy: "???"
Cô ấy bối rối không
hiểu tại sao Gustav lại đột ngột đóng sầm cửa với mặt cô ấy.
“Mình đoán chắc đến
không đúng lúc,” Angy lẩm bẩm với vẻ chán nản trong khi quay người rời đi.
Bên trong căn hộ của
mình, Gustav kiểm tra thời gian và ngạc nhiên khi biết rằng đã chín giờ rưỡi tối.
“Chết tiệt, mình chưa
hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay,” Gustav thốt lên.
Cậu đã mất công
nghiên cứu các sinh vật lai nên không nhận thấy rằng trời đã tối.
Cậu nhanh chóng chọn
chiếc áo khoác hoodie màu đỏ của mình và mặc nó trước khi lao ra khỏi căn hộ của
mình.
Khi đến hành lang,
Angy đã trở về căn hộ của mình nhưng Gustav thậm chí còn không để ý đến điều
này.
Tâm trí của cậu hiện
đang bận tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay trước khi hết thời
gian.
Cậu mở giao diện hệ
thống để kiểm tra.
*****
[Nhiệm vụ]
Hằng ngày
- Nhiệm vụ của ngày
hôm nay (1/3):
+ Đi 140km (Tình trạng:
0.02 / 140km)
+ Leo lên độ cao 900
mét (Trạng thái: 0,1 / 900m)
+ Mang vật nặng tổng
cộng là 2750 kg (Tình trạng: 0 / 2750kg)
*****
Cậu đã bị nhốt trong
căn hộ của mình cả ngày nên cậu đã không hoàn thành một nhiệm vụ nào.
Cậu phân tích nhiệm vụ
và nhận thấy rằng nhiệm vụ duy nhất trong số đó sẽ là nâng khối lượng cần thiết.
Cậu có thể dễ dàng
nâng khối lượng này lên nhưng vấn đề là phải lấy một vật cụ thể có trọng lượng
đủ để được hệ thống đếm.
Lúc này hệ thống chỉ đếm
đối với những món đồ có trọng lượng là hàng trăm kg. Nếu món đồ không lên đến một
trăm kg, hệ thống sẽ không tính nó.
Trong căn hộ của cậu,
không có một món đồ nào nặng đến cả trăm ký.
Gustav chỉ nghĩ về nó
trong vài giây trước khi đưa ra một giải pháp thay thế.
Đối với việc đi lại
và leo núi, cậu có thể dễ dàng thực hiện được hai việc này. Để đi đạt mục tiêu,
cậu có thể lên một chiếc xe buýt huyền phù để đưa cậu đến bất cứ đâu; trong khi
leo núi, cậu có thể sử dụng cầu thang liên tục.
Gustav lao xuống cầu
thang và đến tầng dưới tòa nhà trong vài giây.
Vẫn còn những người
trong khu phố nên Gustav quyết định kích hoạt khả năng di chuyển thầm lặng cùng
với việc lao đi để tăng tốc độ và cũng làm cho việc đi lên của cậu càng im lặng
càng tốt.
[Nhanh nhẹn đã được
kích hoạt]
[Di chuyển thầm lặng
đã được kích hoạt]
Gustav ngay lập tức
lao lên cầu thang một lần nữa.
Không có âm thanh gõ
nào được tạo ra khi cậu chạy lên cầu thang ngay cả với tốc độ đó. Những cơn gió
nhỏ cậu từng tạo ra giờ đã trở nên nhẹ nhàng và gần như hoàn toàn im lặng.
Đây là lần đầu tiên
Gustav sử dụng di chuyển thầm lặng nhưng cậu thích khả năng này. Thậm chí không
có một người nào nhận ra cậu đang ở xung quanh và cậu cá rằng cậu có thể lén
theo dõi một người như thế này mà họ không hề hay biết.
Cậu đã lên đến đỉnh
và đi xuống một lần nữa trước khi chạy trở lại.
Cậu lặp lại điều này
vài lần trước khi cuối cùng nhìn thấy một thông báo xuất hiện trong tầm mắt của
mình.
[Hoàn thành nhiệm vụ
hàng ngày (1/3): Leo lên độ cao 900 mét]
Gustav lại đi xuống
sau khi thấy thông báo này.
Cậu đã sử dụng Nhanh
nhẹn một lần và hoàn thành việc này trong vòng chưa đầy hai mươi giây.
Gustav đã không lãng
phí thời gian trước khi đi đến trạm xe buýt gần nhất và lên một chiếc xe buýt huyền
phù.
Cậu đã tính toán trên
bản đồ thành phố nơi gần nhất mà cậu có thể đến để hoàn thành nhiệm vụ đi lại.
Cậu quyết định đi đến
một phần cụ thể của thành phố gần với Học viện Echelon nhưng vẫn cách đó vài dặm.
Trong khoảng năm phút
nữa, cậu nhận được thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ du lịch nhưng giờ cậu đã đến
điểm đến cậu chọn nên cậu phải xuống xe buýt.
Nếu cậu muốn quay trở
lại, cậu sẽ phải chọn một chiếc khác.
Ngay lập tức cậu xuống
xe, khu vực quen thuộc hiện ra trong tầm mắt cậu.
Khu vực giữa các tòa
nhà hạng thương gia và nhà ở.
Cậu đi xa hơn một chút
về phía trước và nhận thấy một tòa nhà chưa hoàn thiện ở phía xa.
Chính xác mà nói,
chúng là năm tòa nhà chưa hoàn thiện nhưng tòa nhà ở giữa đặc biệt nổi bật.
"Công trường xây
dựng Bolin số 7" Gustav nói trong lòng khi những ký ức về ngày hôm đó lại bắt
đầu ùa về trong tâm trí cậu.
Cậu ngày càng đi gần
đến nơi, nhìn chằm chằm vào tòa nhà ở giữa nơi bắt đầu cuộc phiêu lưu đánh cắp huyết
mạch đầu tiên của cậu.
Cậu nhớ mình đã suýt
chết dưới bàn tay của Paul ở đây. Đây cũng chính là nơi cậu quyết định dừng lại
là một kẻ lang thang và là nơi cậu lần đầu tiên cướp đi mạng sống của một người.
Đó là điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.
"Cứu tôi với!"
Một tiếng hét đã đưa cậu
trở lại thực tại.
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui
lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++
0 Nhận xét