Chương 12: Đạt Được
Thuộc Tính Dũng Cảm
"Đồ khốn!"
Paul nhanh chóng đấm thẳng vào đầu Gustav từ phía bên phải.
Trong khi Ben, người ở
bên trái cũng đấm ra.
Gustav đang đứng giữa
họ nhìn thấy hai nắm đấm tiến về phía mình từ hai phía thì lùi về phía sau với
tốc độ nhanh.
Vèo!
Những cái nắm tay
cách cậu một sợi tóc và suýt chút nữa đã va vào nhau.
Khi Gustav tránh được
đòn tấn công đầu tiên của họ, Paul và Ben nghĩ đó là do may mắn và quay lại tấn
công lần nữa.
Paul lại tung nắm đấm
phải về phía Gustav.
"Làm sao ngươi
dám đụng vào thiếu gia, Hung Jo?" Paul hét lên khi tung ra nắm đắm của
mình.
Gustav di chuyển sang
phía bên phải, né tránh một lần nữa. Ngay lập tức cậu né được nó. Nắm đấm của
Ben đã hướng về phía mặt cậu từ bên phải.
Gustav lại né tránh một
lần nữa.
"Mình có thể
nhìn thấy nó ... không, mình có thể cảm nhận được nó,"
Gustav chỉ nhanh hơn
họ một chút nhưng cậu đã có thể kịp thời né tránh các đòn tấn công của họ.
“Đây có phải là do nhận thức?” Gustav cảm thấy
như thể cậu có thể tính toán quỹ đạo tấn công của họ trước khi họ tấn công và
cũng cảm nhận được một cuộc tấn công đang đến từ điểm mù của cậu.
Nắm đấm của Ben lại
hướng về phía cậu từ phía trước.
Lần này Gustav đã quá
mệt mỏi với việc né tránh và cuối cùng quyết định trở thành bên tấn công.
Khi nắm tay của Ben
di chuyển về phía mặt cậu, cậu hơi di chuyển sang trái.
Vèo!
Nắm đấm dang rộng của
Ben đã trượt khỏi mặt Gustav vài cm và tiếp tục di chuyển về phía trước do lực
tác động phía sau.
Gustav, người đã di
chuyển sang một bên để né tránh, không dừng lại ở đó.
“Mình chưa bao giờ
đánh nhau trước đây nhưng mình biết một điều ... để trút sự tức giận và nỗi đau
của mình lên những người đã gây ra cho mình không gì khác ngoài đau khổ, tất cả
những gì mình cần làm là siết chặt nắm tay của mình”, Gustav nghĩ về điều đó, nắm
chặt tay phải. Những âm thanh lộp cộp từ cái siết chặt dữ dội rất lớn, nó gần
giống như nó đang truyền tải thông điệp về nỗi thống khổ của cậu và rằng cậu đã
đạt đến giới hạn của mình.
"Và tung nắm đắm
vào những người mình ghét nhất,"
Khi Gustav đưa ra kết
luận này, cậu giơ nắm đấm đang nắm chặt của mình lên và tung nắm đấm về phía
Ben, người vừa mới đấm xong.
Ben vẫn chưa thu lại
nắm đấm của mình nên hắn ta đã rất ngạc nhiên khi thấy nắm đấm của Gustav hướng
về phía hắn ta một cách mãnh liệt.
Hắn ta muốn phản đòn
nhưng nắm đấm quá nhanh khiến hắn ta không kịp phản ứng.
Ben cảm thấy tầm nhìn
của mình mờ đi khi một âm thanh va chạm vang lên.
Bụp!
Nắm đấm của Gustav đập
mạnh vào quai hàm của Ben từ bên dưới.
Có thể nghe thấy tiếng
răng gãy khi Ben bị ném lên không trung hai mét trước khi ngã ngửa và trượt qua
sàn nhà ăn.
Có thể nhìn thấy ba
chiếc răng bị gãy bao quanh bởi một vài giọt máu trên sàn nhà bên cạnh đầu hắn
ta.
Thở hổn hển!
Cả nhà ăn há hốc mồm
kinh ngạc sau khi chứng kiến cảnh tượng khó tin vừa diễn ra trước mắt.
Ben đã ngất đi vì nhận
một cú đấm, từ một người bị cả trường coi là rác rưởi.
Hung Jo đang ngồi
trên mặt đất, nắm chặt tay phải vì đau, trên mặt lộ ra vẻ không tin.
"Làm thế nào mà tên
rác rưởi này có thể làm được điều đó?"
Paul cũng bị sốc và đứng
tại chỗ mà không cố gắng tấn công trong nhiều giây.
Gustav vẫn dang nắm chặt bàn tay khi cậu hít vào thở ra dồn dập.
“Mình đã làm nó! Mình
đã làm nó! Mình đã làm nó! Cuối cùng thì mình cũng đã chiến đấu trở lại ” Tâm
trí của Gustav đang ở trong trạng thái phấn khích khi cậu nhớ lại cảm giác nắm
đấm của mình va vào hàm của Ben. Có cảm giác hài lòng và nhẹ nhõm này khi cuối
cùng cậu cũng tung ra được cú đấm. Cậu cảm thấy mình sẽ phải hối hận, nếu cậu
đã không đứng lên vì chính mình vào thời điểm này…
Và cậu đã đúng. Nếu
Gustav không chiến đấu cho chính mình, Hung Jo sẽ khiến cho cậu bị gãy tay,
chân và cột sống để chắc chắn rằng Gustav không thể đi lại.
Loại thương tích này
ngày nay có thể dễ dàng chữa lành nhưng hắn ta biết Gustav không có tiền để mua
những thứ cần thiết cho việc chữa lành và hắn ta cũng biết rằng không ai thèm đếm
xỉa gì đến Gustav nên cậu có thể sẽ phải tàn tật suốt đời.
[Ký chủ đã đạt được Dũng cảm]
Gustav nhìn chằm chằm
vào thông báo hiện lên trong tầm mắt với một nụ cười nhẹ.
"Vì vậy, đây là
những gì ta cần?"
“Đồ khốn ! Mày đang cười gì vậy! Tao sẽ giết mày!"
Paul hét lên và chạy về phía Gustav với cơ thể biến hình.
Cơ thể của Paul biến
thành trạng thái nửa người nửa bò tót.
Hắn ta đã phát triển
đến chiều cao một mét bảy. Hai chiếc ngà dày màu nâu có thể được nhìn thấy nhô
ra từ hai bên miệng của hắn ta.
Hắn ta lại tung ra một
nắm đấm nữa về phía Gustav.
Gustav có thể cảm nhận
được sự gia tăng sức mạnh đáng kể. Trước đó, Gustav đánh giá sức mạnh của họ thấp
hơn đáng kể so với cậu nhưng bây giờ, Paul đã gần với sức mạnh hiện tại của cậu.
Gần nhưng không mạnh
bằng.
Nắm đấm mang theo sức
mạnh và tốc độ khi nó nhắm vào Gustav.
"Ta nghĩ đã đến
lúc tôi thử nghiệm điều này ... kích hoạt nhanh nhẹn!"
[Nhanh nhẹn đã được kích hoạt]
[Tốc độ hiện tại của ký chủ sẽ nhân với hai
mươi trong mười giây tiếp theo]
[-20 năng lượng]
Gustav nheo mắt khi mọi
thứ và mọi nơi trở nên im lặng.
Lúc này cậu cảm thấy
vô cùng nhẹ nhàng, gần như một cơn gió sẽ có thể thổi bay cậu khắp nhà ăn.
Cú đấm lúc nãy đang
di chuyển với tốc độ cực nhanh giờ lại chậm đến mức trông như thể cậu đang xem một con rùa đang chạy vậy.
[Thời gian còn lại trước khi nhanh nhẹn tắt:
10]
[9]
Gustav nhìn thấy đồng
hồ đếm ngược và quyết định di chuyển.
"Mình phải tận dụng
điều này trước khi hết thời gian,"
Ngay lập tức Gustav
di chuyển, cậu thấy mình ở phía bên kia sau Paul.
Paul ngạc nhiên khi
thấy cái nắm tay của mình bỗng dưng hụt và Gustav, không còn ở trước mặt hắn ta
nữa.
Các học sinh trong nhà
ăn đã nhìn thấy chuyển động nhanh của Gustav tương tự như chuyển động của một
bóng ma và bắt đầu tự hỏi làm thế nào cậu có thể di chuyển nhanh như vậy.
Paul nhận thấy vị trí
hiện tại của Gustav và quay lại tung ra thêm vài quả đấm vào cậu.
Chuyển hướng! Chuyển
hướng! Chuyển hướng! Chuyển hướng!
Gustav né tránh chúng
một cách dễ dàng và lao về phía trước.
Gustav tung nắm đấm
phải về phía bụng của Paul.
Bụp!
Paul cảm thấy cơn đau
dữ dội từ vùng ruột của mình và hơi cúi xuống do sức mạnh của cú đấm.
Bụp!
Ngay lập tức hắn ta
cúi xuống, nắm đấm trái của Gustav đập vào hàm hắn ta, khiến hắn ta trượt về
phía sau với máu rỉ ra từ miệng.
"Sao máy dám?"
Paul giữ chặt quai hàm đang hơi xê dịch của mình.
Gustav thậm chí còn không
lãng phí thời gian trước khi lao về phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc và đấm
liên tiếp.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Bụp!
Nắm đấm của cậu di
chuyển từ phải sang trái trên cơ thể của Paul và từ trên xuống dưới.
Gustav chỉ tiếp tục đấm
Paul. Mắt, mũi, miệng, ngực, bụng, e.t.c.
Paul không thể theo kịp
tốc độ của Gustav và vẫn tiếp tục nhận những cú đấm dữ dội của Gustav.
"Đây là vì tất cả
những gì mà các người đã làm với tôi", đôi mắt của Gustav ánh lên vẻ điên
cuồng khi cậu vung nắm đấm về phía má trái của Paul.
Bụp!
Lần này, cú đấm cực kỳ
nặng khiến cơ thể to lớn của Paul bị hất tung sang một bên.
Paul đập mạnh xuống đất
và trở lại hình dạng bình thường.
Hắn ta bị chảy máu từ
hầu hết các bộ phận trên cơ thể. Đôi mắt và đôi môi của hắn ta đầy máu và sưng
lên.
[10]
[Nhanh nhẹn đã bị vô
hiệu hóa]
Ngay cả khi Nhanh nhẹn
đã ngừng hoạt động, Gustav vẫn có thể cảm thấy một cơn phấn khích không rõ đang
chạy dọc cơ thể mình.
“Đây có phải là cảm giác trả thù không?”
Gustav tự hỏi khi nắm chặt bàn tay phải đẫm máu.
Đó không phải là máu
của cậu… mà là của Paul.
Đối với một người
chưa bao giờ nhìn thấy máu của bất kỳ ai ngoại trừ chính mình, Gustav bình tĩnh
một cách đáng ngạc nhiên và không hề hoảng sợ.
Cậu đột nhiên quay
sang một bên khi cảm thấy điều gì đó.
Một chùm sáng huỳnh
quang đi qua bên trái của cậu và chiếu vào chiếc bàn nơi có bốn học sinh đang
ngồi.
Rầm!
"Kyyarrh!"
Tiếng la hét vang lên khi toàn bộ chiếc bàn bị đổ và có thể nhìn thấy một lỗ lớn
cháy xém ở giữa.
Gustav quay lại và nhận
thấy tia sáng đã được bắn ra bởi Hung Jo.
Khi Gustav đánh nhau
với Ben trước đó, Hung Jo đã sử dụng dụng cụ chửa thương.
Các dụng cụ chữa thương
là những loại thuốc đóng chai nhỏ có tác dụng chữa lành những tổn thương thể chất
ngay lập tức khi hấp thụ.
Nó đắt nhưng vì Hung
Jo có một thế lực ảnh hưởng phía sau, hắn ta có thể mua nó một cách dễ dàng.
Hung Jo đã uống một
trong những thứ này một lúc trước, khiến bàn tay bị gãy của hắn ta đã lành lại.
Một ánh đèn huỳnh
quang rực rỡ bao phủ bàn tay đang dang rộng của Hung Jo.
Có thể thấy rằng những
tia sáng hiện đang tụ tập từ mọi nơi trong căn tin và truyền đến cánh tay đang
dang rộng của Hung Jo.
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui
lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++
0 Nhận xét