Chương 161: Đúng Bên?
Quinn và Vorden bắt đầu quay trở lại phòng ký túc xá của họ, đảm bảo không đi quá nhanh. Họ không muốn một tình huống khác là một học viên sẽ nhìn thấy họ chạy qua hội trường, điều này sẽ thu hút sự chú ý và khiến họ có vẻ nghi ngờ.
Nhưng khi họ đi qua hội trường, một số suy nghĩ đang chạy qua tâm trí của cả hai. Quinn không còn cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Peter, trong khi Vorden đang tự đá mình vì không đảm bảo rằng Peter và Layla vẫn ổn. Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ Peter sẽ đói nhanh như vậy, cậu ấy chỉ ăn Earl ngày hôm qua.
Cuối cùng họ đã đến ngay bên ngoài căn phòng và khi họ mở cửa, điều đầu tiên họ nhìn thấy, là cửa sổ vỡ và các mảnh thủy tinh trên sàn nhà.
"Hả, Layla đâu?" Quinn hỏi. “Cậu không nghĩ rằng Peter đã… ăn thịt cô ấy phải không?
Nhưng nếu trường hợp đó xảy ra, Quinn sẽ nhận được một thông báo từ hệ thống, và cũng không có vết máu trong phòng.
Đó là khi họ nghe thấy một âm thanh nhỏ thút thít phát ra từ một trong một góc. Khi họ quay đầu lại để xem âm thanh phát ra từ đâu, họ có thể thấy Layla đang cuộn tròn thành một quả bóng đang khóc nức nở trong góc.
"Oh." Quinn thở phào nhẹ nhõm nói. "Cậu vẫn còn sống."
Layla nhìn lên và nhận thấy cả hai đã quay trở lại cùng nhau.
"Các cậu đã ở đâu!" Layla nói với một giọng điệu tức giận. "Không thể tin được là cậu lại bỏ rơi tớ một mình, cậu biết tớ không đủ mạnh mẽ để giải quyết chuyện như thế này."
Rõ ràng là Layla đã bị sốc. Quinn đã cố gắng hết sức để giúp cô ấy bình tĩnh lại. cậu nhìn cô ấy khóc nức nở và không biết phải làm gì trong tình huống này, cậu chưa bao giờ gặp phải một cô gái khóc như vậy trước đây.
Sau đó, một ký ức hiện lên trong đầu cậu, một ký ức mà cậu gần như đã quên. Khi mới ba tuổi, Quinn đã bị mẹ của mình để lạc trong siêu thị. Nơi đó dường như là một thế giới hoàn toàn khác với cậu vào thời điểm đó. Cậu cảm thấy sợ hãi một mình và khi mẹ cậu cuối cùng đã tìm thấy cậu. Bà ấy đã dành cho cậu một cái ôm thật chặt khiến mọi cảm giác tồi tệ đều tan biến.
Ngay sau đó, Quinn vòng tay ôm chặt Layla. "Không sao đâu, đừng lo lắng Layla, tớ xin lỗi về tất cả những điều này. Tất cả là lỗi của tớ, đáng lẽ tớ nên biết rõ hơn." Quinn nói.
Mặc dù Layla rất sợ hãi, nhưng cô ấy đã mong Quinn sẽ làm điều gì đó như thế này. Cái ôm thật đẹp và ấm áp và gợi cho cô ấy nhớ về gia đình của mình. Nhưng điều thực sự khiến mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn là vẻ mặt của Vorden.
Vì lý do nào đó khi Vorden nhìn thấy điều này, cậu ấy có vẻ mặt lo lắng. Layla nghĩ rằng có lẽ đó là ghen tuông vì cô ấy ngày càng thân thiết với Quinn. Nhưng thực ra Vorden lo lắng cho Sil. May mắn thay Sil đang yên lặng ngủ trong căn phòng tối và không nhìn thấy cảnh này.
Cái ôm kéo dài một lúc đến mức Layla có vẻ khó xử. Điều này là do Quinn không chắc về khoảng thời gian thích hợp để ôm ai đó.
"Quinn, bây giờ tớ không sao. Cậu có thể buông ra." Layla vừa nói vừa đảm bảo lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt.
"Layla, cậu cần cho bọn tớ biết chuyện gì đã xảy ra, Peter ở đâu?" Vorden hỏi.
Layla nhớ lại những sự kiện đã xảy ra khi hai người họ đi vắng, nói rằng nó đã không xảy ra cách đây lâu lắm rồi, khoảng 15 phút đã trôi qua. Điều này trùng hợp với khi Quinn cảm thấy mối liên hệ giữa hai người họ bị mất đi.
"Nếu cậu ta ở ngoài, tớ phải đi tìm cậu ta, trước khi chúng ta lại bắt gặp một tình huống Earl khác lại xảy ra." Quinn nói.
"Điều này thật tệ." Vorden nói. "Đặc biệt là vì họ đã nghi ngờ chúng ta, chúng ta không thể đối phó với tình huống như thế này ngay bây giờ.
Sau đó Quinn bắt đầu chuẩn bị rời khỏi phòng. "Hai người ở lại đây, nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, tớ có thể sử dụng kỹ năng bóng tối của mình để ẩn mình. Hơn nữa, ngay cả khi ai đó nhìn thấy tớ, họ sẽ không biết tớ là ai."
"Đợi đã!" Vorden hét lên. "Tớ đi cùng cậu. Nếu Peter giống như Layla nói, thì cậu sẽ cần tớ. Chúng ta sẽ phải hoàn thành kế hoạch B."
Quinn không thích nó, một chút cũng không thích. Dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng không muốn trải qua với Kế hoạch B cho dù thế nào, nhưng hiện tại, họ có sự lựa chọn nào?
"Được rồi, đi thôi." Quinn nói. "Layla, tốt nhất là cậu nên quay về phòng riêng của mình. Ngoài ra, nhờ cậu có thể chuẩn bị một ít máu cho tớ, vì tớ có thể cần nó khi tớ trở lại."
Layla gật đầu khi cả hai đi xuống cầu thang.
“Đôi khi Quinn, tớ nghĩ cậu quá tốt với thế giới này.' Layla nghĩ. Sau khi dọn sạch những mảnh kính vỡ, Layla quyết định đi về phía phòng ký túc xá của mình.
Cô ấy gõ vài lần trước khi bước vào, cân nhắc xem Erin đã về hay chưa. Không có câu trả lời nào và khi cô bước vào phòng, Erin đã không thấy đâu nữa.
Bên dưới giường của cô ấy, cô ấy kéo ra một chiếc rương nhỏ có khóa kỹ thuật số. Sau khi nhập mã ủy quyền, chiếc rương mở ra và cô ấy lấy ra một vật hình cầu. Sau đó, cô mang theo quả bóng đến cửa phòng, bằng cách đó cô ấy có thể nghe thấy có ai vào hay không và cô có thể nhanh chóng cất nó đi lần nữa.
Nhấn vào đỉnh của quả bóng làm cho nó sáng lên và cô ấy đợi một lúc khi ánh sáng mờ dần trong và ngoài.
"Xin chào đặc vụ 84, bạn có một bản báo cáo khác muốn đưa." Một giọng nữ cất lên từ quả cầu điện tử.
"Vâng, thưa chị. Tôi muốn cập nhật cho chị về báo cáo mà tôi đã cung cấp cho chị trước đó. Hóa ra những gì tôi tin là sẽ tốt cho sự nghiệp của chúng ta, hóa ra lại không tốt cho chúng ta. Tôi sẽ gửi cho chị các chi tiết đầy đủ sau đó.
"Thật là thất vọng khi nghe việc này." Giọng nữ phát ra từ quả cầu cất lên. "Tôi hy vọng bạn có thể tận hưởng thời gian còn lại ở trường, tiếp tục với nhiệm vụ ban đầu. Ngoài ra, còn một lưu ý khác. Ông Truedream sẽ sớm đến thăm căn cứ. Chúng tôi không chắc ứng viên nào sẽ được chọn lần này, nhưng đừng quá lo lắng nếu bạn được chọn. "
"Đã chú ý." Layla đáp lại.
"Pure luôn bên bạn." Người phụ nữ nói.
"Pure luôn bên chị." Layla trả lời một cách gượng gạo.
“Quinn, tớ hy vọng tớ đang làm điều đúng đắn không chỉ vì lợi ích của tớ mà còn vì mọi người.” Cô nghĩ thầm.
Ngay sau khi Quinn và Vorden đi qua cổng trường, họ có thể tự do phóng đi và chạy về, giờ họ đã tránh xa con mắt của những người lính và lính canh. Họ vừa bước vào con đường và có vẻ như nơi này không có người, có thể là do sắp đến giờ giới nghiêm.
"Vorden, tớ sẽ tiếp tục đi trước, tớ nghĩ rằng tớ lần ra mùi của Peter." Quinn nói.
"Mùi hương của Peter? Cậu là gì, một con chó?" Vorden nói một cách mỉa mai.
Nhưng giây tiếp theo, một bóng đen đã bao phủ cơ thể của Quinn và ngay sau đó cơ thể cậu được thay thế bằng một hình bóng đen, mặt nạ trên mặt và trang bị quái thú trên tay và chân của cậu. Trong đêm, cậu phóng nhanh, lao thẳng vào rừng.
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++
0 Nhận xét