Chương 126: Theo Làn Khói
Vorden và những người khác bắt đầu vượt qua sa mạc khô cằn và khắc nghiệt. Họ không gặp nhiều thú dữ trên đường trở về. Có vẻ như những con thú sa mạc thiên về những sinh vật có đặc tính lãnh thổ.
Bản đồ khá chính xác trong việc chỉ ra vị trí của các con thú và nơi không có chúng, và miễn là họ ở bên ngoài bất kỳ khu vực màu nào, có vẻ như họ sẽ không đụng độ với bất kỳ con thú nào nữa.
Cuối cùng, sau khi đi bộ qua sa mạc, họ cũng có thể nhìn thấy khu vực Giếng nhỏ ngay trong tầm mắt
"Đó là nơi Quinn nói đến gặp họ ở đó, phải không?" Layla hỏi.
"Phải, họ nói rằng họ sẽ ở đây." Nhưng ngay sau đó Vorden dừng lại và nhìn xuống đất.
Những đống đổ nát từ một trong những tòa nhà có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi nhưng điều khiến cậu sốc nhất, chính là Peter. Cậu ta đang bò trên mặt đất về phía họ. Chân của cậu ta bị đau và có thể bị gãy một vài chiếc xương sườn. Thứ duy nhất cậu ta đang sử dụng là cẳng tay để trườn dọc sàn nhà về phía họ.
"Peter, chuyện gì đã xảy ra?" Layla hỏi khi cô chạy đến và quỳ xuống bên cạnh cậu ta. Nhưng Peter vẫn tiếp tục tiến về phía trước bằng cách sử dụng cánh tay hoàn toàn phớt lờ cô.
“Tôi có….” Perter lầm bầm. “Tôi phải lấy lại những viên tinh thể đó.”
Nếu không, họ sẽ ghét tôi. Tôi không thể sống được nữa. ”Peter nói. Rồi đột nhiên, Peter đứng khựng lại vì tay cậu ta như chạm phải thứ gì đó.
“Peter, cậu đã làm đủ rồi,” Vorden nói, khi cậu ấy quỳ xuống và đặt tay lên vai.
Peter hoàn toàn nửa tỉnh nửa mê, nhưng có một điều trong đầu khiến Peter tiếp tục đi về phía trước. Cậu ta đã đối mặt với nỗi đau khủng khiếp khi bị tra tấn, nhưng cậu ta không thể đối mặt với việc mọi người ghét cậu ta.
Bây giờ cậu ta nhận ra rằng khi đó, cậu ta đã chọn một quyết định sai lầm, và cậu ta muốn thay đổi điều đó. Cậu ta muốn thay đổi bản thân.
Những người khác ghét cậu ta, vậy thì sao, bởi vì cậu ta càng ghét bản thân mình hơn. Nhưng khi cậu ta nghe những lời của Vorden, có điều gì đó trong đầu cậu ta chợt lóe lên và cậu ta thoát ra khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Cậu ta nhìn lên và có thể thấy Vorden đang cúi xuống trước mặt cậu ta. Ngay lập tức nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt cậu ta.
"Tớ xin lỗi, Vorden." Peter đã khóc. "Họ đã lấy các tinh thể, tớ đã cố gắng, tớ thực sự cố gắng ngăn chặn chúng. Tớ hứa."
"Tớ biết là cậu đã làm," Vorden trả lời.
Vào lúc đó, tất cả năng lượng đã rời khỏi cơ thể Peter, và cậu ta đã hoàn toàn gục xuống và ngất xỉu trên sàn nhà.
"Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra với cậu ta?" Layla hỏi.
Erin đã phớt lờ Peter trong phần lớn thời gian và đi thẳng tới chiếc túi phía trước cậu ta, nó nằm trên đống đổ nát.
"Nó mất rồi." Erin nói, "Họ đã lấy các viên tinh thể của chúng ta."
“Uhm, tớ đoán đã khá rõ ràng chuyện gì đã xảy ra sau đó,” Vorden nói.
"Chờ một chút, Quinn thì sao, tôi không thấy cậu ấy đâu?" Layla nói.
“Chúng ta không thể hỏi Peter chuyện gì đã xảy ra,” Erin trả lời.
"Họ có lẽ cũng đã đưa cậu ấy đi."
Mặc dù điều đó là có thể, nhưng hai người kia đã nghi ngờ điều đó. Cả hai người họ đều biết trước khi tham gia cuộc thám hiểm này rằng Quinn có dị năng bóng tối cũng như dị năng sử dụng máu của mình. Có vẻ như nếu có trường hợp khẩn cấp dưới ánh nắng mặt trời, cậu ấy vẫn khá tự tin về việc chiến đấu.
Trừ khi nhóm tấn công họ là những người cấp cao, họ chỉ không thể thấy Quinn thua trong một cuộc chiến. Vorden cũng tin rằng đó khó có thể là một nhóm có trình độ cao. Nếu không, họ sẽ đối đầu với họ mà không cần đợi Peter tách khỏi họ.
“Có lẽ đó là một trong những nhóm người làm việc trong năm thứ hai, không, họ sẽ không làm Peter bị thương như thế này. Ngay cả khi cậu ta từ chối làm việc cho họ, họ có thể sẽ giết cậu ta trong trường hợp cậu ta nói với bất cứ ai, nhưng thay vào đó, họ để cậu ta sống.” Vorden nghĩ.
Từ trong túi, Erin lấy ra một hộp sơ cứu nhỏ. Nó trông được làm bằng kim loại giống như một chiếc cặp nhỏ và có một chữ thập đỏ tiêu chuẩn nhỏ trên đó. Sau đó cô ấy đặt nó xuống đất và ấn vào chữ thập đỏ.
Chiếc vali nhỏ bắt đầu biến thành thứ trông giống như một robot phiên bản thu nhỏ.
"Làm thế nào tôi có thể hỗ trợ?" Robot hỏi.
"Học sinh Peter nằm co người ở đó, hãy làm bất cứ điều gì bạn có thể để làm cho cậu ta cảm thấy khỏe hơn."
Robot nhỏ sau đó đã đi thám thính và bắt đầu quét khu vực cho đến khi cuối cùng nó tìm thấy Peter bị thương trên mặt đất. Nó bắt đầu quét và đưa ra các công cụ nhỏ vá Peter ở bất cứ đâu có thể.
"Cậu ta sẽ ổn chứ?" Layla hỏi.
"Cậu ta sẽ ổn, Robot đó có thể đối phó với một số vết thương khá nghiêm trọng. Nó giống như có một bác sĩ riêng với cậu." Erin đáp. ". Chừng nào cậu ta không cận kề cái chết, cậu ta sẽ ổn thôi. Nhưng tôi phải cảnh báo các cậu, chúng ta chỉ có một trong những thứ đó. Một khi thuốc đã được sử dụng để điều trị bất kỳ bệnh nhiễm trùng nào và đại loại như vậy, kết quả là không thực sự có đủ vật dụng để chữa trị cho chúng ta một lần nữa. "
"Tớ ngạc nhiên khi cậu thực sự để Peter sử dụng nó." Layla nói.
Erin thực sự không muốn sử dụng một món đồ quý giá như vậy cho Peter. Cô cảm thấy mình thật vô dụng. Peter cuối cùng cũng sẽ tự chữa lành vết thương, điều này sẽ chỉ đẩy nhanh quá trình. Nhưng sau khi nghe những lời của những người khác và nhìn thấy Peter đau đớn như vậy. Nó khiến cô ấy nhận ra rằng có lẽ những người khác đã không phóng đại về những hành vi ngược đãi người khác.
Ngay sau đó, Vorden phát hiện ra dấu hiệu của làn khói đen ở đằng xa.
“Cậu có nghĩ đó là họ không, có lẽ là một trong số họ sử dụng dị năng của mình,” Vorden nói. "Nhìn cũng không xa lắm, chúng ta có thể lấy lại tinh thạch?"
"Nhưng còn Quinn?" Layla đáp lại.
"Tại sao chúng ta không tách ra?" Vorden đề nghị. "Chúng ta không thể để Peter ở đây, tớ sẽ ở lại với cậu ta trong trường hợp có bất cứ điều gì xảy ra. Khi cậu ta bình phục hoàn toàn, chúng tôi sẽ đi tìm Quinn. Hai người có thể đi lấy lại những viên tinh thể của chúng ta, nhưng nếu nó thật sự khó khăn, thì hãy quay trở lại cái giếng cũ này. "
Layla không thích nghe việc Vorden là người giải cứu Quinn, nhưng đó có vẻ như là điều duy nhất họ có thể làm. Nếu Layla ra ngoài một mình và một con quái vật mạnh mẽ xuất hiện, cô ấy có thể bị thương nặng.
Họ có thể cử Erin đi tìm Quinn, nhưng cô ấy không biết bí mật của cậu ấy, và điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ bị mắc kẹt với Vorden.
Với việc họ đồng ý, đó là điều duy nhất họ thực sự có thể làm. Vorden ở lại với Peter trong khi hai cô gái hướng đến khu vực khói đen.
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++
0 Nhận xét